Chuyện tình xương rồng

summary: nếu hai cây xương rồng "ấy ấy" nhau thì sẽ thế nào nhỉ?

...




Chuyện kể rằng, ở một văn phòng nọ, có một cây xương rồng để bàn sống rất kiên cường. Suốt ngày chỉ hít hơi máy lạnh lại không được hưởng ánh nắng mặt trời khiến nó càng lúc càng èo uột. Nhưng xương rồng để bàn không muốn mình chết lãng nhách như vậy, nó muốn sống, bằng mọi giá...

Sát bên gã xương rồng đầu vàng là cô nàng xương rồng đầu trắng, gai của cô không cứng và sắc như gã, gai của cô chỉ khiến người ta bị nhột. Cô là một cô nàng xương rồng sầu đời nhất hội văn phòng.

Vì sao, vì người yêu của cô - anh chàng xương rồng đầu đỏ, đã bị héo và thúi ở bàn đối diện rồi. Ngày ngày nhìn nhan sắc bạn trai của mình tàn phai rồi từ giã cõi đời, còn gì đau lòng hơn.

Thế là cô nàng muốn tự tử, cô muốn bị héo, bị thúi theo anh bạn trai của mình, sống trên đời mà không có tình yêu thì sống làm chi nữa.

Cô muốn tự bứng rễ mình lên, rồi lăn đến chỗ anh đầu đỏ, ôm anh, héo cùng anh.

Nhưng mà dù cố gắng đến đâu, người cô chỉ bị nghiêng qua một tẹo. Trớ trêu thay, cô nghiêng trúng gã đầu vàng bàn kế bên.

"ây da, nhột, đứa nào phá giấc ngủ trưa của ông" - Gã xương rồng đầu vàng càu nhàu.

Phát hiện ra đứa đụng trúng mình cũng là xương rồng, gã nhếch gai chào hỏi.

"chào cô em đầu bự"

Cô nàng xương rồng hơi bất ngờ.

"tên tôi không phải đầu bự, tôi tên Bạch Bạch"

Gã xương rồng trề môi.

"ối trời, tên Đầu Bự nghe dễ thương gấp tám trăm lần tên Bạch Bạch của cô"

Bạch Bạch nhún vai, ý quên, xương rồng làm gì có vai mà nhún, thế là cô lúc lắc nhúm lông trắng trên đỉnh đầu.

"sao tôi không biết anh nhỉ, anh mới tới hả?"

"tôi ở đây năm trăm năm rồi thưa cô Bạch Bạch, chỉ tại cô suốt ngày cứ dòm sang gã Đầu Đỏ bàn đối diện, có bao giờ để ý đến tôi, chắc giờ Đầu Đỏ bị thúi rồi, nên cô tán tỉnh tôi chứ gì" - Đầu Vàng tự tin nói

Bạch Bạch rũ rượi khi nghe nhắc đến Đầu Đỏ.

"tôi đau khổ lắm anh ạ, tôi định tự bứng rễ để lăn qua bàn của Đầu Đỏ mà nói lời cuối cùng với anh ấy"

"rồi cô định chết thúi chung với hắn ta à?" - Đầu Vàng hỏi, giọng khinh bỉ.

Bạch Bạch thật thà trả lời.
"phải, vì tình yêu, vì Đầu Đỏ, không có anh ấy, tôi còn thiết tha gì nữa"

Đầu vàng bỗng nhiên nổi điên, gã ta hất một nắm đất vô mặt Bạch Bạch.

"Đồ đàn bà yếu đuối, đồ xương rồng lụy tình"

Bạch Bạch hốt hoảng, trước giờ chưa có ai đối xử thô bỉ với cô như vậy.

"anh nổi cơn điên gì vậy Đầu Vàng, hay là tại tôi không thích anh, đầu anh thì bé tí lại còn bị sẹo, không đẹp trai tí nào"

"đầu sẹo còn hơn bị thúi, há" - Đầu Vàng giận dỗi, gã ta giận tới nỗi mém rụng một cái gai.

Bạch Bạch thấy mình hơi quá lời, cô khều khều Đầu Vàng bằng cái đầu gai của mình.

"á á nhột quá" - Đầu Vàng bất đắc dĩ phải lên tiếng. Nhìn thấy Bạch Bạch cười diệu dàng với mình, không hiểu sao gã thấy gai trên người mình mềm hẳn ra, nhưng gã trấn tĩnh ngay lập tức, bọn xương rồng gái, chỉ toàn là lũ hay gây phiền phức.

"sao đầu anh bị sẹo?" - Bạch Bạch thắc mắc hỏi.

Đầu Vàng ưỡn cái đầu vàng chóe của hắn ra, tự tin đáp.

"tôi chiến đấu với lão chuột đấy, hôm đó lão định nhai tôi, nhưng đâu có được, lão bị gai trên đầu tôi đâm mém lủng lưỡi, còn tôi thì bị cái sẹo này đây, răng của lão sắc lắm"

Bạch Bạch rùng mình, ý lại quên nữa, xương rồng không có mình, nói lại nha.

Bạch Bạch quéo mấy sợi gai trên người lại vì câu chuyện rùng rợn vừa nghe. Bất chợt, gai trên người cô muốn rụng hết luôn khi thấy xác cây sen đá dưới chân của Đầu Vàng.

"tôi từng nghe kể, có một gã xương rồng tàn ác, giết chết bạn chung chậu của mình, đợi xác rã ra rồi ăn...có phải là anh...." - Bạch Bạch run bạch bạch.
Đầu Vàng không thèm trả lời câu hỏi của Bạch Bạch, gã nhìn cô.
"những kẻ yếu đuối thì không đáng để sống, cũng như cô, cô nghĩ tôi rảnh rỗi để tám chuyện với cô à, cô nhìn cô đi, người của cô đã nghiêng hẳn vào chậu của tôi rồi, chỉ vì cô chỉ biết mãi miết nói chuyện, rễ của cô sẽ bị đứt và cô sẽ nghiêng hẳn sang đây. Rễ đứt, cô không hút được chất dinh dưỡng, rồi cô sẽ chết như thằng bồ của cô, cơ thể của cô sẽ thối rửa và biến thành thức ăn của tôi".

Từng lời Đầu Vàng nói ra làm Bạch Bạch rợn hết cả gai, nhưng cô vẫn dũng cảm đối mặt.
"tôi đã xác định chết nay từ đầu, đứt rễ càng tốt, tôi sẽ lăn đến chỗ anh Đầu Đỏ"

Gã Đầu Vàng cười hích hích.

"cô tưởng cô thon thả lắm hả, nhìn quả đầu của cô đi, to gấp đôi đầu tôi, với cái đầu bự như thế, cô khó mà lăn theo đường thẳng được, lúc nhỏ không học vật lý à?"

"ý anh là tôi sẽ không bao giờ lăn qua bàn đối diện để tương phùng với Đầu Đỏ được?"

"đương nhiên là được, nhưng cô phải mất một thời gian, trong thời gian đó, thế nào lão chuột cũng phát hiện cô, còn ghê hơn nữa là con người thấy cô, cô sẽ sống quãng đời còn lại trong sọt rác"

"thôi thì anh cứ ăn tôi đi, kiểu gì tôi cũng phải chết, tôi muốn chết một cách có ích" - Bạch Bạch thút thít khóc.

"đương nhiên là tôi sẽ ăn cô, nhưng không phải bây giờ, bây giờ cô còn sống nhăn, tôi không thích ăn đồ sống, dễ đau bụng lắm, giờ tôi buồn ngủ rồi, tôi đi ngủ đây" - Đầu Vàng ngáp một phát dài rồi ngủ ngay lập tức, nói chuyện với con gái, tốn nhiều năng lượng lắm chứ chẳng đùa, Đầu Vàng tuy thông minh nhưng gã không được tươi tốt như xương rồng nhà người ta, phải ngủ đúng giờ mới giữ gìn được sức khỏe. Vậy là gã ngủ, ngay và luôn.

Còn lại mình Bạch Bạch, cô không biết mình nên làm gì bây giờ, bỗng nhiên cô nghe tiếng nói nhỏ xíu phát ra từ chậu của Đầu Vàng.

"chị Bạch Bạch ơi"

Bạch Bạch cố nhìn xuống, ẩn trong đám lá của cây sen đá đã chết là một cục xương rồng bé tẹo.

"em gọi chị hả?"

"dạ, en tên Cục Cục, em sống chung với anh Đầu Vàng lâu lắm rồi" - Bé xương rồng đáp, giọng của nó nhỏ xíu, Bạch Bạch phải căng mấy cái gai ra mới nghe rõ.

"tội em, chắc em bị hắn ăn hiếp lắm hả, hắn giết cả chị Sen Đá cơ mà"

"không phải đâu chị ơi, anh Đầu Vàng tốt lắm, ảnh không có giết chị Sen Đá" - Cục Cục lúc lắc mấy sợi gai nhỏ xíu của nó.

"vậy là sao em?" - Bạch Bạch thắc mắc

"anh Đầu Vàng không cho em nói, nhưng em nghĩ em nên nói với chị, anh Đầu Vàng không giết chị Sen Đá đâu, nhìn mặt ảnh giang hồ vậy chứ hiền khô à, ảnh nói vậy để chị sợ mà suy nghĩ lại, không tự tử nữa"

"vậy chứ tại sao Sen Đá chết?"

"tại lão chuột, lão muốn trả thù anh Đầu Vàng vì bị gai ảnh đâm, lão cắn từng cái lá của chị Sen Đá, hai anh em tụi em chỉ biết đứng nhìn mà không làm được gì..." - Cục Cục rưng rưng nước mắt.

Bạch Bạch an ủi Cục Cục bằng cách ve vẩy đám lông trắng trên đầu mình.
"thôi em đừng buồn, chị Sen Đá không trách hai anh em em đâu".

Đoạn cô quay sang nhìn gã Đầu Vàng. Sao trên đời này lại có cây xương rồng vừa xấu vừa xạo như hắn nhỉ.

Bạch Bạch bất giác run người, đụng nhẹ gai vào Đầu Vàng. Đó là cách xương rồng hun nhau.

Từ đó về sau, xương rồng lúc nào cũng mọc xanh tốt ở góc văn phòng, dù rất ít nắng và suốt ngày phải hửi hơi máy lạnh. Hai cây xương rồng, lúc nào cũng nghiêng đầu vào nhau, tượng trưng cho tình yêu bất tử của Đầu Vàng và Bạch Bạch. Hoặc tượng trưng cho những lần ái ân giữa hai cây xương rồng một vàng một trắng. Kết quả cho ra một đám chồi.

P/S: Tặng Bành Thị Cẩu Phi Diễm Lệ Ghẻ Ngứa (gọi tắt là Cẩu Gẻ). Đó, đúng yêu cầu m chưa, chuyện tình yêu lâm ly bi đát với giọng văn buồn man mác. Mốt đừng có tự tử bằng cách ngủ ko đắp mền để chết vì lạnh nữa nhé, mấy tạ mỡ của m sẽ ủ ấm m trong suốt mùa đông giá rét, hông có chết vì lạnh nổi đâu. Vui lên đi đừng buồn nữa cẩu ạ, vì cuộc đời là những niềm đau, chết mọe, vì cuộc đời là những ngày vui :)))))))


Nhận xét

Bài đăng phổ biến