Tôi làm (thơ) tình
Tôi làm (thơ) tình
Giữa ban trưa
Trời nắng gắt
Mà lòng lạnh ngắt,
Nhìn một cái
Thời gian đã trôi
Đừng có ngu mà mở mắt dưới nước
Vì sẽ thấy những linh hồn nhăn nheo,
Nhưng tôi vuốt ve nó
Những linh hồn đó
Nó nhìn tôi
Cười cười cười hoài
Hãy mơ đi, rồi ngủ, tĩnh lặng và im
Im lặng hoàn toàn
Những xác chết trôi
Còn trẻ quá
Đồ ngu,
Còn tôi, tôi có sống không?
Ai mà biết
Chắc là tôi chết rồi,
Thứ chất lỏng nóng lăn trên da thịt
Nhột nhạt
Thôi ngừng mày ạ
Những hẹn hò từ nay khép lại
Chúng ta trôi qua nhau.
Tôi làm thơ (tình) cho (với) những linh hồn trôi sông.
P/s: Hôm nay tôi có giấc mơ, tôi thấy mình là một người phụ nữ trung niên, già cỗi và khô khan, vừa xấu vừa khó, bon chen giữa phố thị đông đúc trở về nhà. Chờ tôi trong nhà là một đứa nhỏ có khuôn mặt y chang tôi lúc 7, 8 tuổi và một người đàn ông.
Tôi thức dậy với mồ hôi ướt đẫm áo rồi đi tắm nửa tiếng, vậy là bài thơ này ra đời.
Tôi - thích đàn ông, nhưng lại không muốn gắn bó cả đời với họ. Có lẽ vì vậy mà họ bước vào và đi khỏi đời tôi rất nhanh. Vậy là tốt hay xấu? Ai mà biết...
Nhận xét
Đăng nhận xét