Kinh dị ngắn



Tôi tỉnh giấc với một cảm giác trống rỗng không rõ hình dạng. Tôi chẳng biết mình đang ở đâu. Trong thoáng chốc, tôi mất cảm giác, như thể một trái táo ủng vậy. Trái đã bị bỏ quên trong một cái tủ tối tăm suốt một thời gian dài. Tôi sờ soạng tìm cái điện thoại. Khi tôi ấn nút, thời gian hiện ra trong ánh sáng màu xanh.

Bây giờ là một giờ mười lăm phút.

Tôi thở một hơi dài và sâu rồi bước xuống cầu thang, vào nhà bếp. Tôi bật đèn và lục tìm trong ngăn kéo một con dao. Lưỡi dao sáng quắc, không gợn vết nhơ ánh chiếu khuôn mặt tôi ánh lên một vẻ khoái lạc.

Tôi nín thở, vểnh tai nghe ngóng trong bóng đêm. Nhưng tuyệt không có một âm thanh nào. Chỉ có tiếng lục bục. Và âm thanh đó phát ra từ bụng tôi.

Tôi đói.

Trong tủ lạnh chả có gì ngoại trừ một vỉ trứng vịt.

Tốt thôi, tôi sẽ ăn khuya với món trứng luộc.

Tôi cho cả vỉ trứng vào nồi, bật bếp ga và ngồi chờ..

Trứng chín, tôi đưa cái trứng vịt lên trước mắt rồi dùng muỗng đập vào đầu trứng, nước bắn ra. Không phải trứng chưa chín hay do tôi tưởng tượng, đơn giản vì nó không phải là cái trứng vịt bình thường, nó là trứng vịt lộn.

Nghe đồn vịt lộn là món ăn rất bổ dưỡng.

Con vịt đã lớn tướng, tôi múc một muỗng và cảm nhận nguyên đám lông của nó đang kêu lạo rạo trong miệng mình. Cái đầu của nó cũng đã hình thành, tôi bỏ vào miệng và nhai không suy nghĩ, nước trong óc nó phún ra đầy miệng tôi. Ngọt.

Tôi cứ múc từng muỗng từng muỗng cho vào mồm, nhai rồi nuốt, nhai rồi nuốt.

Cứ thế, tôi ăn hết cả vỉ hột vịt lộn mà không có muối chanh và rau răm.

Nước bọt bỗng phát triển dày trên lưỡi của tôi. Một mong muốn cháy bỏng lần đầu tiên tôi cảm thấy trong cuộc sống của mình. Trong một khoảnh khắc, tôi quên mất sự mất ngủ , và sợ hãi vô lý của mình. Ngay lập tức, tôi nghĩ rằng bọn vịt đã ngấm sâu vào cơ thể của mình. Tôi cảm thấy vị ngọt của chúng muốn đi ra từ tuyến nước bọt của tôi, từ mồm của tôi.

Oh, niềm vui! Ăn một trứng hột vịt lộn.

Tôi nhận ra một điều gì đó. Đó là tiếng vang của một âm thanh. Một tiếng ầm nhỏ tựa như tiếng sóng vỗ bờ

Tôi nhón gót đi ra cửa bếp và nín thở. Ngay lập tức, tôi nghe tiếng đập của trái tim mình. Không thể lầm lẫn được. Ngoài tôi ra còn ai đó nữa ở trong căn nhà này.

Tôi cố nuốt vào nhưng không thể vì cổ họng tôi khô khốc. Tim tôi đập thình thịch.

Tự nhiên tôi cảm thấy khiếp sợ. Nhưng còn hơn nỗi khiếp sợ một cái gì cụ thể. Nó là nỗi khiếp sợ sâu thẳm và huyền bí như sa mạc bao la. Hít vài hơi thở sâu, tôi nạp khí đầy buồng phổi. Từng chút một, tôi bình tâm trở lại. Cảm giác như thể ai đó lật những lá bài ở sâu trong ý thức tôi.

Tôi men theo lối đi ẩm ướt, tối, mạng nhện phủ đầy bụi khô bong ra các bức chân dung trở về phòng tôi..

Tôi cảm thấy cơ thể mình nổi lềnh bềnh, như trôi qua một vùng hư vô tuyệt đối, nhỏ bé và vô định hình. Tôi đã không thể xác định những gì đã xảy ra. Tôi ấy bối rối và có cảm giác rằng ai đó đã đẩy tôi vào không gian này.

Tôi rùng mình.

Ở một chỗ nào đó có tiếng sột soạt nghe không rõ ràng là tiếng gì, tiếng động nhẹ của một bàn chân vấp phải một hòn đá, rồi thì sự im lặng trở lại trong ngôi nhà cũ kỹ này, một sự im lặng bất động và nặng nề bao trùm lên tôi như nước bao trùm lên một kẻ chết chìm vậy.

_

Nhận xét

Bài đăng phổ biến