Tàn Tro



Ngay từ lần đầu gặp gỡ, tôi đã nghĩ người đó thật giống tàn tro.


Cái cách người đó len lỏi chầm chậm giữa dòng xe cộ trong một buổi chiều mùa hạ mưa lất phất, tĩnh lặng giữa một đống hỗn tạp xô đẩy nhau ỏm tỏi bên ngã tư đường, cả cái quần gin bạc màu, cái áo sơ mi sọc xanh hờ hững. Tất cả những thứ đó đều khiến tôi có cảm giác, chỉ cần chạm nhẹ vào là sẽ cháy rụi. Giống như một gốc cây mục, hoang phế, nhợt nhạt và khô cạn.


Điều này, mãi về sau tôi mới nhận ra, bên trong người đó là một cái chết. Cái chết không biết bắt nguồn từ đâu nhưng nó ngày càng lớn dần, lan rộng và bào sâu vào từng lớp tế bào. Để rồi cuối cùng chỉ còn sự mục rỗng bên trong.


Giống như bản chất của tàn tro, chạm vào một cái là tan biến đi, bay ra, bay xa, muốn nắm cũng nắm không được.



Nhận xét

Bài đăng phổ biến