Quyển Sổ Bìa Xanh






Tôi là đứa rất tệ trong việc lưu trữ mọi thứ. Tôi từng có một quyển sổ bìa xanh rất đẹp, ghi tất tần tật mọi thứ trong đó, những việc cần làm, những thứ cần mua, mật khẩu thẻ, số điện thoại, ngày sinh nhật, những công thức toán, những bài thơ linh tinh, những câu chuyện, đủ thứ. Không phải tính tôi kỹ lưỡng, ngược lại là khác, cực kì bừa bộn lại hời hợt, suốt ngày mặt mũi cứ lơ ngơ. Từ nhỏ đã là đứa rất hay quên, thường xuyên bị mất đồ cũng thường xuyên bị mất những khoảng kí ức. Tôi luôn chậm chạp và mau quên hơn những đứa trẻ khác, hay bị nói là ngu ngơ và đần độn. Tôi luôn không biết cách làm sao để giữ đồ đạc cho khỏi mất, cũng không biết cách làm sao để giữ những kí ức. Đến tận rất lâu về sau, có rất nhiều thứ đã thay đổi trong tôi, duy chỉ có điều này là không đổi được. Vậy nên việc có một quyển sổ ghi chép cũng là chuyện bình thường. Mọi chuyện cũng không có gì đáng nói khi bỗng một ngày quyển sổ bìa xanh bỗng nhiên biến mất. Tôi lật tung cái phòng, quăng tứ tung mền gối, làm đổ đống sách vở cao ngút, trút đầu cái cặp xuống, thậm chí lộn ngược tất cả các túi quần túi áo ra, tìm trong mấy đôi giày, lật mấy chậu bông lên, quyển sổ vẫn biệt tăm. Những quyển sách cũ có mùi rất đặc biệt, giống mùi của hạnh nhân, nghe đồn có thằng cha nào đó đang chế ra loại nước hoa có mùi sách cũ, nếu có nhất định tôi sẽ mua một lọ. Quyển sổ của tôi lại có mùi khác, mùi bơ lạc, tôi đã thử xé vài trang nhấm nháp, nó thực sự có mùi bơ lạc. Tôi cố lục lọi trong trí nhớ ngày hôm qua của mình, dù rằng tôi đã làm việc đó một cách rất kém cỏi. Hôm qua quyển sổ bìa xanh vẫn còn nằm ngoan ngoãn trong cái cặp màu xanh, nằm cạnh cây bút bi vỏ xanh của tôi.

Tôi bị ám ảnh bởi màu xanh, xanh trong chai ấy, có tưởng tượng ra được màu xanh ấy không, là màu xanh ấy, màu xanh trong chai. Tôi nhìn cái chai lăn lốc trong phòng, định bụng mở nắp xem có quyển sổ trong đó không, tôi mở nắp chai rồi bỗng rùng mình khi thấy mình vừa làm một điều thật ngớ ngẩn. Bên trong đương nhiên không có quyển sổ, chỉ còn một ít nước thừa lại. Tôi nhìn quanh quẩn, biết chắc quyển sổ chẳng nằm trong phòng, tôi mặc thêm áo, mang giày, khóa cửa nhà và ra phố, đi qua xe bán tàu hũ chiên, hàng hủ tíu gõ, nhà cửa chỗ mới sơn lại, chỗ tróc vữa, và những máng xối chạy dọc các nóc nhà. Con đường tôi vẫn hay đi. Phố xá có màu vàng, nâu và xám, tựa như hàng ngàn bức tranh nhỏ được vẽ lên giữa trời rồi trôi tuột khi tôi đi qua. Tôi đi men theo cây cầu vắt qua dòng sông, nhìn xuống và thấy những đám lục bình trôi hờ hững, xen kẽ vào chúng là những mảng xanh mượt mà phản chiếu từ bầu trời. Tôi ngừng lại và ngắm chúng. Mất quyển sổ tôi như mất phương hướng, không biết ngày hôm nay mình sẽ làm gì, ấy, lại ngớ ngẩn nữa rồi, hôm nay công việc chính là tìm quyển sổ đã mất, đấy, có mục đích rõ ràng. Rồi sau khi tìm được quyển sổ tôi sẽ làm gì? Đương nhiên việc đầu tiên sau khi tìm thấy quyển sổ là mở nó ra xem nên làm việc gì tiếp theo. Tôi dõi nhìn theo những vệt nước loáng thoáng nơi điểm giao nhau của dòng sông và đường chân trời. Tôi đứng đó một lát rồi thả dốc xuống chân cầu. Bỗng một mảnh kí ức đâu đó nhảy vọt vào. Tôi trong kí ức ấy dễ xúc động hơn bây giờ. Rồi tôi nhớ đến những bài hát mà mình đã từng hát khi ở tuổi mười lăm. Những giai điệu được cất lên âm thầm thay cho những lời yêu thương. Thay vì nói “I love you”, có một đứa trẻ khi ấy chỉ hát những khúc ca thầm lặng. Rồi mọi thanh âm, mọi hình ảnh, mọi khoảnh khắc lẽ ra đã phải đi cùng tôi để trở thành những hồi niệm đẹp bỗng bị cuốn phăng khi tôi vừa xuống tới dốc. Thế đấy, vậy là tôi đã chẳng còn gì nhiều để nhớ, để kể. Rồi thì những giai điệu cũng dần dần trôi đi mất. Tôi phì cười, đôi khi trí óc tự đùa giỡn với chủ nhân. Ngày hôm qua, tôi chỉ cần nhớ hôm qua mình đã làm gì, đi đến đâu, vậy mà kí ức mười năm trước lại hiện lên như trêu đùa tôi. Kí ức ấy từ lâu với tôi như một cánh hoa nhỏ bị hút lên bầu trời, giữa những đám bụi lất phất. Rồi khi những giai điệu ngân nga biến mất khỏi đôi môi, đã không còn nữa.

Con đường dài dẫn tôi đến một chung cư cũ. Tôi đứng trên lan can màu tối ám gỉ, tay vịn vào thành tường bong tróc, mái tóc đen rũ xuống bên mặt. Ở đó, nắng tà dương phủ trên tóc tôi thứ bụi vàng óng ánh. Tôi ngồi xuống, hai chân buông thõng đung đưa trong khoảng không, cầu thang rệu rã kêu lên những âm thanh già nua, giọt nắng cuối ngày phản chiếu trong đáy mắt tôi. U ám. Tôi ngửi thấy mùi cà phê rang cháy, tôi muốn nhảy xuống, nhưng tay vẫn vịn lấy lan can. Tôi muốn ghi chép, lục trong túi, chỉ có cây bút bi vỏ xanh. Ừ nhỉ, tôi mất cuốn sổ bìa xanh mà, lại quên. Con mèo từ đâu nhảy ra “ Miaoo, gr, miao”. Ý nó là, vĩnh viễn ngươi sẽ không tìm được quyển sổ đó nữa. Tôi nhào tới lấy cây sắt dựng ở tường, con mèo phóng vụt lên nóc nhà, nhìn tôi buồn bã, tôi trừng mắt, hỏi:“Đường về nhà hướng nào?” “Miao, miao, miaooo”. Con mèo chỉ đường tôi về nhà. Bây giờ tôi mới thấy được sự quan trọng của quyển sổ màu xanh. Nhưng biết làm thế nào, tôi đã đánh mất nó. Tôi mệt mỏi tựa lưng xuống, thiếp đi.

Tôi mơ thấy Tửu Tỉnh, nhân vật nam của tôi. Cậu ta đang ngắm những bông hoa cắm trong lọ, những ngón tay nhịp khẽ trên bàn. Cậu nhấp bia, bọt trắng đọng lại trên môi, trông giống bọt biển vỗ vào bờ cát chưa tan hết. Tôi chậm rãi cắn những miếng bánh qui nâu rắc đường trắng. Mơ mà như thật, chúng quá ngọt.

“Trông anh buồn lắm, Trạch à”

“Tôi không phải Trạch, tôi là người tạo ra cậu, nhìn tôi có vẻ đang buồn đấy và bánh quá ngọt”

“ Hai người thân nhau không?”

“Ừ, rất thân. Sao chỉ có mình cậu?”

“Câu này tôi phải hỏi cậu mới đúng, cậu đã mang Trạch đi đâu?”

“Tôi cũng không biết, mà, trông cậu tiều tụy quá. Tôi nghĩ, nếu cậu ở bên cạnh tri kỷ thì tốt biết bao.”

“Ừ, bi kịch của chúng tôi đấy, chúng tôi không thể ở bên nhau”

“Vậy à..”

“Ừ”

“Tôi không giúp được, dù tôi là người tạo ra cậu, tôi đã mất quyển sổ bìa xanh”

“Không sao, tôi sẽ tự tìm cách”

“Tôi rất thích cậu, cảm giác ấm áp ”

“Vậy nên ta mới gặp nhau.”

Tửu Tỉnh cười, đôi mắt dịu dàng ẩn sau màu tóc bạch kim óng ánh. Tia sáng lóe lên như mặt trời mọc lên từ lưng cậu. Tôi thấy ngợp, không khí như bị hút ra. Miaoo. Lại con mèo đó. Không còn mặt trời và ánh sáng. Bầu trời tối đen và sương rơi lạnh buốt. Ngoài phố kia, loài người đã về.

Tôi nằm yên lặng. Thời gian tách tách nhỏ trên chiếc đồng hồ đeo tay. Gió thổi nhè nhẹ, mái tóc tôi có mùi dầu gội tiệm, không rõ ngừơi ta dùng loại gì. Mát như kẹo the. Anh xuất hiện nói xin chào. Tôi hỏi anh biết tôi hồi nào? Anh nói trong một câu chuyện khác. Cậu chắc không còn nhớ đâu, cậu, trông vẫn như xưa, Mân à.

“Anh là?”

“Trung”

“Tôi không biết anh. Tôi mất quyển sổ màu xanh rồi”

“Chỉ có tôi biết cậu thôi.”

Và Trung đưa tay về phía trước.

“Vì cậu chết rồi .”

“…”

“Con mèo đã dẫn đường cho cậu”

Trung khóc.

“Anh khóc làm gì?”

“Tôi yêu cậu, yêu từng trang giấy, từng con chữ, cho đến những dòng này, tôi vẫn yêu cậu.”

“Tôi biết”

Xem này, Trung của tôi. Nhân vật nam của tôi.

Tôi gỡ từng chiếc cúc áo xuống. Ngực đã rất gầy, bị khoét sâu, hõm bên trái. Lộ những xương sườn trắng xóa cùng vài sợi cơ và những mảng thịt tróc vữa. Có cả lông mèo.Tôi nhấn vào trái tim bên trong, nó đã không còn đập nữa.

“Cậu đã có cuộc trao đổi với quỷ, Mân à”

“Tôi không phải là Mân của anh, tôi là tác giả”

“Quyển sổ của cậu đã đi đến trang cuối rồi”

Tôi nóng nảy xô anh ta ngã xuống đường. Nhân vật của tôi từ lúc nào lại hỗn láo như thế, lại muốn sai khiến cả người tạo ra mình. Trung nhìn tôi.

“Đưa Mân cho tôi, tôi sẽ trả cậu linh hồn”

Tôi cười

“Cậu ta đã chết ở chương cuối rồi, hay chúng ta sẽ gặp nhau ở địa ngục vậy, nơi lò thiêu ấy”

“Được”

“Miaoo”

Tôi thấy xác anh ta nằm cạnh mình, nhân vật nam của tôi với gương mặt nát bấy và đôi mắt đen ám ảnh.

Những ảnh hưởng của văn chương là những ảnh hưởng của mê hoặc và dai dứt. Những nhân vật nam của tôi dưới một dạng thức nào đó, đã chết. Một cái chết ảo, rất dễ lãng quên. Bản hợp đồng trao đổi với quỷ về những trang cuối của cuộc hành trình. Vì sao phải sống? Một khi ta chết đi, có thể quên tất thảy. Dĩ nhiên tôi không chết một mình, mà kéo tất cả họ đi theo, những nhân vật nam ấy, bao gồm cả bên C mà tôi nguyền rủa. Kể từ ngày được tặng cuốn sổ bìa xanh cho tới những ghi chép cuối cùng, bên C ấy phải chịu tất cả những đau khổ mà tôi viết ra. Tôi chấp nhận trả giá . Khi những con chữ cuối cùng viết lên, quỷ dữ sẽ đến, mang linh hồn tôi đi. Rốt cục tôi cũng đã nhớ, những việc xảy ra từ mười năm trước với tôi, quỷ và bên C. Hết thảy đều là bi kịch. Trang cuối của quyển sổ bìa xanh lật mở bên cạnh tôi, vẫn còn vài dòng trống. Tôi sẽ viết gì đây? Những chuyện cũ nay lại đặt bút viết về vận mệnh của kẻ trốn chạy quá khứ, của cái tôi đau thương tột cùng bị xé nát nhừ. C – một kẻ ôm đau thương mà hóa điên. Tôi – một kẻ dại ra vì mất mát. Chỉ có những con quỉ là được lợi. Chúng nắm giữa bàn tay hai linh hồn sa đọa. Rồi tôi thấy C đang nhảy một vũ điệu cuồng say. Tiếng hát bay lên từ căn nhà gỗ nhỏ nằm chỏng chơ, ô hay, đó là nhà tôi. Cậu hát say sưa, trên môi cậu là máu thắm tràn. Dưới chân cậu cũng là một biển máu đỏ. Cậu chạy ra phía vách biệt ly, nhưng con đường không có người đi. Chỉ có loài mèo với những cặp mắt sáng quắc nhìn. Cậu nằm xuống, ngửa mặt lên trời thấy mặt trăng đang cựa quậy. Ánh trăng rót xuống cơ thể và rồi cậu tan biến đi. Cậu đã chết nhưng vẫn là người chiến thắng. Trong một khắc cuối cùng này, tôi lựa chọn như thế, để có thể đổi lấy nụ cười rực rỡ như hoa của cậu. Lần này tôi sẽ lại yêu, đủ cay nghiệt để bùng vỡ, đủ yếu lòng để mộng mơ trên từng trang viết. Hãy tin tôi, đừng cười như thế nữa, C à. Có thể tôi đang mục rửa, nhưng linh hồn tôi cẫn còn. C bật khóc, đôi mắt tan ra, chỉ còn lại một màu trắng dã.

Tôi mơ thấy nơi tôi ở có mùi tanh bẩn, nhưng tỉnh giấc vẫn là nắng ban mai. Quyển sổ bìa xanh ở một góc phòng, dưới chân bàn ăn. Tôi kéo nó lên và mở ra, bên trong trắng xóa không hề có một con chữ. Tôi bỗng thấy những thứ giả vờ, nhơ bẩn qua lại xáo xác. Bỗng nhận ra một điều. Những gì ta gây ra cứ ở đó, mãi mãi. Nó ở đó, đeo đẳng, khi thì kích thích, khi thì dằn vặt, có lúc cào cấu da thịt, có lúc lại mơn trớn trên từng hơi thở rồi lại mê đắm và không đứng lên nổi. Những nỗi ghê tởm nấp kín sau một tâm hồn đạo đức. Tôi bỗng thấy những điều nhục nhã ê chề lén lút nhìn tôi qua một ô cửa vỡ. Và đằng sau đó, loài mèo đang ngoạm quyển số bìa xanh nát bét. Tôi giết nó, và hát ngân nga. Tôi đã quên sạch mọi thứ.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến