Để em kể anh nghe



Để em kể anh nghe
Về thị thành hoa lệ, có phận người nổi trôi
Bạn em sống tha hương
Làm việc luôn phấn đấu, mong mai sao đổi đời
Ngày làm hơn 10 tiếng, bệnh không dám nghỉ ngơi
Vì những lời ngon ngọt, ráng làm thì lên lương
Nó làm cả ngày đêm, tận tụy không ngơi nghỉ
Đợt xét thăng chức đến, người ta phủi đít đi
Bạn em nó bị sốc, tuổi trẻ đi lạc biết tìm làm sao?
Không phải cứ cố gắng, là đạt thành ước ao
Em đập bàn đá ghế, đờ mờ bỏ việc đi
Nó nhìn em cười gượng, thất nghiệp thêm ưu phiền
Không tiền, không gia thế, ví mỏng thì ai thương?
Em vỗ vai nó bảo, còn bạn bè làm chi?
Mấy tờ tiền giấy đó, người ta in hằng ngày
Năm tháng dài trước mắt, sẽ một ngày sang trang
Thà thất nghiệp thời gian, còn hơn chịu bóc lột
Bạn em nó lại cười
Để từ từ tao tính, đừng có nhảy loi nhoi
Em cười cười bảo nó, tao mới nửa năm mươi
Vẫn còn trẻ trâu chán, tươi cười đời sẽ vui

Mà anh ơi em hỏi
Em về nhà được không?
Chạy ra khỏi thành phố, quăng ước mơ xa vời
Em muốn phóng về quê, để nuôi gà nuôi vịt
Trồng rau và nuôi cá, sống cuộc đời thảnh thơi
Anh tay cầm chén rượu, thôi cạn với anh đi
Mười mấy năm học tập, làm nông dân mần gì
Ở thành phố làm việc và thực hiện ước mơ
Em ngồi cười ha hả, anh cho em mơ đi, cho em yêu lần nữa
Anh biết đó, tất cả chỉ vậy thôi
Sống cuộc đời đơn giản, như ngày xưa ta từng.

Nhận xét

Bài đăng phổ biến